PHỤ NỮ TRONG TÌNH YÊU
bởi Rollo Tomassi | 27 tháng 12, 2011 | Link
Đàn ông tin rằng tình yêu quan trọng là vì lợi ích của chính nó.
Phụ nữ yêu theo chủ nghĩa cơ hội.
Câu trích dẫn của hôm nay là từ blog của Xpat Ranting. Câu nói trên tuy ngắn gọn, nhưng lại sâu sắc:
Tôi thật sự, thật sự, thật sự mong rằng cái chuyện vớ vẩn, cho rằng các chị là những người lãng mạng trong vô vọng, nên bị vứt ra một xó CÀNG SỚM CÀNG TỐT. Mọi người cần nhận ra rằng đàn ông là những người “lãng mạn nhưng giả là thực dụng” và điều tương tự ngược lại với phụ nữ.
Tôi cứ đau đáu về suy nghĩ này – Đàn ông là những người lãng mạn bị ép phải trở thành những người thực dụng, trong khi phụ nữ là những người thực dụng sử dụng chủ nghĩa lãng mạn để tăng sức ảnh hưởng lên mệnh lệnh của họ (hypergamy). Đúng là ta đang ngốn quá nhiều sự thật tàn nhẫn để có thể nuốt trôi hết, và nó sẽ làm bàn đạp để ta bước vào Iron Rule số 6 của Tomassi:
Iron Rule của Tomassi #6
Phụ nữ hoàn toàn không có khả năng yêu một người đàn ông theo cái cách mà người đàn ông ấy hy vọng mình được yêu.
Sự giản đơn trong câu nói ấy đã nêu lên được thực trạng của những người đàn ông. Nó cho thấy chính xác sự lan tràn của chủ nghĩa hư vô mà những người đàn ông hoặc phải đối mặt, hoặc phải chấp nhận, hoặc bị lèo lái một cách điên cuồng bởi sự từ chối trong suốt phần đời còn lại, khi họ thất bại trong việc chấp nhận sự thật vỡ mộng.
Phụ nữ không có khả năng yêu một người đàn ông theo cái cách mà anh ta lý tưởng và cho là khả thi, theo cái cách mà anh ta nghĩ rằng cô ta nên như thế.
Tương tự như việc phụ nữ không thể trân quý những sự hy sinh mà đàn ông được kỳ vọng sẽ thực hiện, nhằm mục đích tư lợi cho những nhu cầu cấp thiết của họ, phụ nữ còn chẳng hình dung được làm thế nào mà các anh biết được mình có được tình yêu từ các cô ấy. Bình thường thì ta chẳng thấy những biểu hiện ấy từ phụ nữ đâu, và cái khoảnh khắc mà các anh cố gắng giải thích tình yêu lý tưởng của mình là gì, thì lúc đó, cái lý tưởng của các anh trở thành mệnh lệnh của phụ nữ. Bạn gái ta, vợ ta, con gái của ta và thậm chí cả mẹ của ta, tất cả đều không ai phù hợp với thứ tình yêu lý tưởng ấy hết. Miễn là cái lý tưởng ấy nghe vừa lọt tai, đáng tin và dễ bị tổn thương, thẳng thắn, hợp lý và cởi mở, thì cái hố sâu vô tận ấy vẫn nằm ở việc phụ nữ thiếu khả năng yêu đàn ông, theo cách mà đàn ông muốn họ như thế.
Với những anh beta đã bị nhồi sọ, để có thể ‘thức tỉnh’ được, quả thật là rất khó khăn đấy. Cho dù có phải đối mặt với những sự chỉ trích liên tục, thường là gay gắt, về chuyện những mà một người đàn ông mong cầu sẽ là phần thưởng của chính mình, từ việc sống sao cho phù hợp tiêu chí của người phụ nữ đưa ra, để được cô ta ban cho tình yêu và sự thân mật, thì các anh vẫn sẽ bấu víu vào cái lý tưởng mang phong cách Disney/thơ mộng ấy thôi.
Điều quan trọng là ta phải hiểu được rằng, nguyên mẫu tình yêu là sản phẩm từ quá trình nữ tính hóa từ lúc còn nhỏ. Sẽ tốt hơn rất nhiều nếu ta biết chấp nhận rằng điều đó là không thể, và ta chẳng thể sống trong khuôn mẫu ấy được. Nếu cô ấy hợp với bạn thì đã hợp rồi, còn nếu không thì, ôi bạn tôi ơi. Cô ấy không hề thiếu đi khả năng yêu theo những gì cô ấy muốn, cô ấy chỉ thiếu khả năng yêu theo những gì bạn kì vọngthôi. Cô ấy không hề thiếu khả năng kết nối và đầu tư cảm xúc của mình, cô ấy chỉ thiếu khả năng kết nối được với những thứ, mà bạn cho rằng phù hợp với mình một cách lý tưởng mà thôi.
Tình yêu đạt được, thứ mà định nghĩa nên một mối quan hệ tình cảm lâu dài, là kết quả đến từ việc thấu hiểu được sự bất khả thi ấy, và việc tái tưởng tượng lại xem những gì là phù hợp với đàn ông. Đàn ông vẫn luôn, và nên, là giới tính thống trị hơn, chẳng phải vì những cái quyền thiêng liêng hay sức mạnh về thể chất, mà là vì ở những mức độ tâm lý cơ bản, ta phải nhận ra rằng tình yêu của phụ nữ được quyết định dựa trên khả năng của ta trong việc duy trì tình yêu ấy, cho dù có hay không hypergamy của phụ nữ. Tùy theo mức độ, hypergamy sẽ quyết định ai là người mà phụ nữ yêu và ai sẽ không được yêu, phụ thuộc vào những cơ hội mà cô ấy nhận thấy và khả năng thu hút được chúng
ĐÀN ÔNG TRONG TÌNH YÊU
bởi Rollo Tomassi | 10 tháng 9, 2012 | Link
Dalrock đã có một bài viết thú vị vào tuần trước – ‘She’s the Victim’ (Cô ta là Nạn nhân) – và đúng như phong cách của Dal trong những cuộc nói chuyện, bài viết như một cái cây, được chia làm ba phần với các nhánh cây chứa những câu chuyện gợi mở rất thú vị. Starviolet, một người bình luận thường xuyên trên trang (một vài trong số đó là đùa) đã để lại vài lời tưởng chừng chỉ là một câu hỏi vô hại:
“Liệu đàn ông không thể trả lời được khi nào một người phụ nữ không yêu họ à?”
Đúng như dự đoán, người nam phản hồi lại câu hỏi này và theo sau là những lời bình luận của cô ấy, trải dài từ mức khó chịu nhẹ vì sự ngây thơ của cô cho đến mất lòng tin vì sự thành khẩn của cô ấy trong việc “muốn được biết”. Tuy nhiên, thắc mắc ban đầu của cô ấy là, có đúng là đàn ông trong thực tế có biết được khi nào một người phụ nữ không yêu họ hay không, theo tôi, trông có vẻ khó nhằn hơn hầu hết mấy anh (kể cả những người đàn ông thuộc cộng đồng manosphere) nhận thấy. Nên tôi nghĩ, tôi sẽ thuật lại những bình luận và trình bày về vấn đề ấy tại đây.
Liệu đàn ông không thể trả lời được khi nào một người phụ nữ không yêu họ à?
Không, họ không thể.
Tại sao? Bởi vì đàn ông muốn tin rằng họ có thể được hạnh phúc, được thỏa mãn tình dục, và được trân trọng, và được yêu, và được tôn trọng bởi một người phụ nữ vì chính con người anh. Đàn ông mới chính là những người lãng mạn thật sự, không phải phụ nữ, nhưng hypergamy là thứ được thiết kế cực kỳ hoàn hảo để khiến đàn ông tin rằng phụ nữ mới là những người lãng mạn.
Hypergamy, theo bản chất, sẽ quyết định tình yêu của người phụ nữ theo hướng cơ hội, đặt đàn ông vào tình thế bị đưa lên bàn cân, xem coi tình yêu nào là phù hợp dành cho họ. Nên đúng vậy, đàn ông không thể trả lời được khi nào thì một người phụ nữ không yêu họ, vì họ muốn tin rằng phụ nữ có thể yêu họ theo những cách mà họ cho là có thể.
Từ phần Phụ nữ trong Tình yêu:
Iron Rule của Tomassi #6
Phụ nữ hoàn toàn không có khả năng yêu một người đàn ông theo cái cách mà người đàn ông ấy hy vọng mình được yêu
Phụ nữ không có khả năng yêu đàn ông theo cái cách mà một người đàn ông cho là có thể được, theo cái cách mà anh ta nghĩ là cô ấy nên như vậy
Tương tự như việc phụ nữ không thể trân quý những sự hy sinh mà đàn ông được kỳ vọng sẽ thực hiện nhằm mục đích tư lợi cho những nhu cầu cấp thiết của họ, phụ nữ còn chẳng hình dung được làm thế nào mà các anh biết được mình có được tình yêu từ các cô ấy. Bình thường thì ta chẳng thấy những biểu hiện ấy từ phụ nữ đâu, và cái khoảnh khắc mà các anh cố gắng giải thích tình yêu lý tưởng của mình là gì, thì lúc đó, cái lý tưởng của các anh trở thành mệnh lệnh của phụ nữ. Bạn gái ta, vợ ta, con gái của ta và thậm chí cả mẹ của ta, tất cả đều không ai phù hợp với thứ tình yêu lý tưởng ấy hết. Miễn là cái lý tưởng ấy nghe vừa lọt tai, đáng tin và dễ bị tổn thương, thẳng thắn, hợp lý và cởi mở, thì cái hố sâu vô tận ấy vẫn nằm ở việc phụ nữ thiếu khả năng yêu đàn ông theo cách mà đàn ông muốn họ như thế.
HeiligKo phản hồi:
Được rồi, tôi vẫn luôn mong rằng Rule #6 là một sai lầm, nhưng tới hiện tại thì điều đó vẫn chưa xảy ra. Vậy có phải đấy lời bịa đặt lớn mà cánh đàn ông đã làm lơ, việc phụ nữ có nói ra hay không lại không quan trọng, vấn đề là ta đã không đầu tư từng ấy sức lực vào những người anh em khác? Vì ta đã không tìm đến những người đàn ông cũng bị tổn thương như ta, để chúng ta có thể cùng chuẩn bị tinh thần cho những thử thách mà phụ nữ sẽ tạo ra trong chính căn nhà của chúng ta. Liệu đó có phải lý do vì sao mà ngày nay, rất nhiều người phụ nữ có xu hướng cô lập chồng của họ hay bạn trai của họ khỏi những người bạn nam giới khác từ lúc mới cưới hay mới hẹn hò?
Starviolet kiêu ngạo đã thật sự rất bối rối (và tôi cho rằng cô ấy hơi có vẻ vậy) và đây là mới là nguồn cơn của sự bối rối đến từ Starviolet. Chủ nghĩa Duy ngã của phụ nữ khiến họ không nhận ra rằng đàn ông thậm chí còn có hẳn một khái niệm khác biệt về tình yêu, so với cách mà một người phụ nữ nhận thức được tình yêu là gì. Trở lại với câu hỏi của cô ấy, “Liệu đàn ông không thể trả lời được khi nào một người phụ nữ không yêu họ à?”
Tôi không nghĩ nó nhất thiết phải là một ‘lời bịa đặt lớn’, Vấn đề chỉ là thiếu sự tương đồng về khái niệm tình yêu giữa hai giới tính. Nếu như nó là “lời bịa đặt”, thì sau cùng cũng là chỉ để đàn ông nói cho nhau nghe mà thôi.
Vượt qua rào cản
Sau đó ở phần bình luận, Jacquie (một trong hai cây viết nữ chuyên khuấy động không khí trong blog của tôi) đã mang tới một khía cạnh rất thú vị khác của việc vượt qua sự thiếu tương đồng về khái niệm tình yêu giữa hai giới tính:
Nếu đó là thứ vượt quá những gì mà một người phụ nữ có thể, dù vậy thì nếu một người phụ nữ có nhận ra việc bản thân mình không có khả năng yêu người đàn ông theo cách mà họ muốn, liệu có cách nào để bù đắp không? Nếu như một người phụ nữ thật sự khát khao để cố gắng vượt qua được cái rào cản ấy thì sao? Liệu cô ấy chỉ nên nhìn nhận vấn đề này, rằng sẽ không có cách giải quyết và chẳng làm gì cả? Hay đấy là thứ mà cô cần phải đấu tranh liên tục với hy vọng rằng, ít nhất cô cũng có thể thay đổi điều gì đó giúp cho cô gần hơn với cái tình yêu lý tưởng ấy? Liệu nó có quá lớn lao để cô có thể lĩnh hội được?
Như tôi đã từng nói với HeligKo, vấn đề nằm ở việc thiếu sự tương đồng về khái niệm tình yêu giữa cả hai giới với nhau. Câu hỏi của Starviolet về chuyện, có đúng là một người đàn ông có thể nhận ra được khi nào thì một người phụ nữ không yêu anh ta, thật sự lại phức tạp hơn những gì cô ấy nhận thức được. Tôi nghĩ rằng một người đàn ông đã trải quả rất nhiều thứ cảm xúc này, suốt những ngày còn là beta cắn blue pills – sự thất vọng, sự phẫn nộ, sự từ chối, sự mất mát, cái cảm giác mà chưa có một người phụ nữ nào từng hợp vai trong cái ảo tưởng mà anh vẽ ra cả – tất cả chúng đã bén rễ vào sâu trong cái niềm tin cơ bản rằng sẽ có vài người phụ nữ, bất kỳ cô nào, ở ngoài kia sẽ hiểu được cái cảm giác muốn được yêu thương của anh ta đến nhường nào, và tất cả những gì anh cần làm là đi tìm cô ấy và nhập vai theo những gì mà anh đã được dạy, những điều mà phụ nữ mong chờ ở người đàn ông, khi anh gặp được cô gái ấy.
Vậy là anh đi tìm một người phụ nữ, người sẽ nói và thể hiện cho anh thấy rằng, cô yêu anh, nhưng không phải với cái cách mà anh vẫn đinh ninh trong đầu từ trước đến giờ. Tình yêu của cô dựa trên những sự chọn lọc và mang tính điều kiện hơn nhiều so với những gì mà anh đã được dạy để tin rằng, hay tự thuyết phục rằng, tình yêu nên đến từ cả hai phía. Tình yêu của cô như một trò đùa, mơ hồ, và dường như, quá dễ bị đánh mất so với những gì mà anh đã được dạy từ rất lâu rồi, rằng một người phụ nữ sẽ yêu anh như thế nào khi anh tìm được cô ấy.
Vậy là anh dành hết sức lực để duy trì hôn nhân này, bằng cách ‘xây dựng mối quan hệ’ thành một thứ mà tại đó, cô sẽ yêu anh theo cái cách mà anh nghĩ về tình yêu, nhưng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. Đó là trò rượt đuổi không có hồi kết trong việc duy trì tình cảm của cô ấy và tuân theo quan niệm của cô về tình yêu, nhưng lại hiếm khi khiến cô quan tâm về quan niệm tình yêu của anh ta. Việc liên tục xoa dịu cô để duy trì tình yêu, thì lại xung đột với nhu cầu được yêu của anh ta ra sao, đó chính là công thức hypergamy cho thảm họa, vậy khi cô hết yêu anh, thì anh chắc chắn không biết rằng, cô sẽ không yêu anh nữa. Theo phản xạ của anh, sau đó anh sẽ cố gợi nhớ lại những ngày tháng mặn nồng mà anh có với cô khi lần đầu cả hai tới với nhau, nhưng chẳng còn thứ gì hiệu quả nữa vì bản chất của chúng là giao kèo, thật chất chẳng phải là khát khao gì. Tình yêu, cũng như ham muốn vậy, không thể thương lượng được.
Tôi đã dành rất nhiều thời gian, và đúng là thật sự rất khó khăn để có thể rũ bỏ hết những ý nghĩ trên khi tôi cuối cùng cũng nhận ra rằng, những gì tôi từng nghĩ về tình yêu và cách mà nó được truyền đạt là không hề như nhau giữa hai giới tính. Cũng phải trải qua vài lần bị cái sự thật này tát cho vài phát mới ngộ ra được, nhưng tôi nghĩ là tôi đã có được một cách hiểu lành mạnh hơn về tình yêu ở hiện tại. Đó là một trong những sự thật gây tranh cãi nhất mà tôi từng phải học cách để chấp nhận, nhưng về cơ bản thì nó đã thay đổi góc nhìn của tôi về các mối quan hệ mà tôi có với vợ tôi, con gái, mẹ và cả quan niệm của tôi về những người bạn gái cũ.
Nếu đó là thứ vượt quá những gì mà một người phụ nữ có thể, dù vậy thì nếu một người phụ nữ có nhận ra việc bản thân mình không có khả năng yêu người đàn ông theo cách mà họ muốn, liệu có cách nào để bù đắp không? Nếu như một người phụ nữ thật sự khát khao để cố gắng vượt qua được cái rào cản ấy thì sao? Liệu cô ấy chỉ nên nhìn nhận vấn đề này, rằng sẽ không có cách giải quyết và chẳng làm gì cả?
Tôi không nghĩ là cứ nhất thiết phải là chuyện không thể đâu, nhưng một người phụ nữ cần có nhận thức đầy đủ rằng, đàn ông và phụ nữ có sự khác biệt trong quan niệm về tình yêu lý tưởng khi yêu, nên không chắc nữa. Rào cản lớn nhất không nằm phần lớn ở việc phụ nữ có nhận ra nó hay không, mà là ở việc đàn ông họ có tự nhận ra hay không. Nên, theo lý thuyết, thì đúng là bạn có thể, nhưng vấn đề sau cùng lại quay về với một trong những bản chất của ham muốn. Tình yêu, cũng như ham muốn vậy, nó chỉ hợp lý khi nó không bị ép buộc và không phải tuân theo mệnh lệnh của ai cả. Đàn ông tin vào tình yêu vì sự tồn tại của chính nó, phụ nữ thì yêu theo chủ nghĩa cơ hội. Vấn đề không nằm ở chuyện ai là người sẵn sàng yêu vô điều kiện, nó nằm ở những điều kiện của cả hai khi yêu là gì.
CHUYỆN VỀ TÌNH YÊU VÀ CHIẾN TRANH
bởi Rollo Tomassi | 11 tháng 9, 2012 | Link
Và đúng như dự đoán, bài viết hôm qua, nói về những sự khác biệt trong suy nghĩ về tình yêu giữa nam và nữ, đã thu hút được rất nhiều lời bình luận. Tôi đáng ra phải nhắc các độc giả của mình nên đọc qua bài Phụ nữ trong Tình yêu, coi như là phần mở đầu, rồi mới đọc bài Đàn ông trong Tình yêu trước khi đăng nó mới phải, nhưng tới giờ thì cái khúc gây khó hiểu nhất trong phần tiết lộ vào hôm thứ Hai, đó là phần tóm lược nội dung, chính xác là, đàn ông mong đợi được yêu thương ra sao trước khi bước vào một mối quan hệ yêu đương thật sự với một người phụ nữ.
Nhìn chung thì dù có là giới tính nào, thì cũng không ai thích bị đặt điều kiện khi yêu. Quan niệm về tình yêu có phần chủ quan, và chẳng ngạc nhiên mấy khi các bạn có hành động xúc phạm cách diễn đạt và sự nhạy cảm của một ai đó, khi họ cố gắng lồng ghép ý tưởng của họ về tình yêu trong khuôn khổ. Đây là một trong những lý do mà tình yêu quả thật là một ý tưởng rất tuyệt vời và rất người, nhưng sự khó hiểu của nó cũng là nguyên nhân chính gây nên rất nhiều thảm kịch và đau khổ mà ta đã trải qua. Ta có thể thấy rằng, tình yêu được đề cập trong trong các bối cảnh tôn giáo, cách diễn đạt của từng cá nhân, các bài luận về triết học, động học, sinh học và hàng loạt các lĩnh vực khác, nên rất dễ để hiểu được, tình yêu nhìn chung thì phức tạp, mang tính thao túng và tất nhiên cũng bị ràng buộc và được dung dưỡng ra sao, dựa theo mức độ tốt hay xấu trong quan niệm về tình yêu của ta, phù hợp như thế nào với quan niệm của người khác.
Trong phần tóm tắt (không phải định nghĩa), góc nhìn của nam giới về tình yêu là trái ngược với góc nhìn của nữ giới, điều cần thiết là ta phải hiểu được, quan niệm về tình yêu của đàn ông thay đổi ra sao khi anh ta trưởng thành. Rất nhiều người bình luận, mong muốn tìm ra được cội nguồn của quan điểm ấy từ trong chính mối quan hệ giữa họ với mẹ của họ. Là một người theo trường phái Freud khi đọc thấy điều đó, tôi không cho rằng đó là một bước khởi đầu tệ hại. Thựcn tế thì đàn ông lần đầu biết được thế nào là sự thân mật, là tình yêu thể xác, là dung dưỡng tình yêu từ chính những người mẹ của họ, và từ đấy tạo ra nền tảng cho thứ tình yêu mà họ mong muốn có được từ những người vợ tiềm năng (hay người tình). Cho dù khi ta còn bé, vẫn chưa đủ khả năng để hiểu được những khái niệm trừu tượng như thế, thì ta vẫn có được sự hiểu biết bẩm sinh, cơ bản những điều kiện cần đạt được để duy trì tình yêu mẫu tử ấy. Yohami đã đăng một bài để miêu tả về tình mẫu tử dù vẫn còn đang nghiên cứu thêm.
Yohami diễn giải vấn đề như sau:
Mạch điện (thần kinh) được in từ trước ta biết nói = trước khi ta có thể hình dung được khái niệm trừu tượng và quan điểm ấy là gì. Về cơ bản ta có bốn loại mạch, được phân loại theo cảm xúc /hành vi.
Có rất nhiều cách khiến cho mạch điện có thể bị in “sai”. Một là có người mẹ (hoặc người cha) ở bên chịu đựng, biến đứa trẻ thành người gieo rắc nỗi sợ hãi. Cách khác là đứa trẻ tự tạo ra khuôn mẫu của chính nó. Cách khác là có người mẹ (hoặc người cha) phản ứng chỉ khi con trẻ hư đốn. Cách khác là khiến cho đứa trẻ phản ứng hư đốn rồi bắt nó im lặng/ trừng phạt nó vì hành động như thế, v.v. Không lâu sau đó, đứa trẻ hiểu được cuộc chơi diễn ra thế nào và bắt đầu chơi theo quy luật ấy.
Và bạn sẽ xây dựng mọi thứ trên cái nền tảng ấy.
Những trải nghiệm của bạn trong độ tuổi 12-21, tất nhiên là nó giúp hình thành nên con người bạn, giờ thì bạn đã 35 tuổi rồi và bạn sẽ nhận ra đây là trò chơi tính lũy tổng. Nhưng nói cho đúng thì, những gì xảy ra với bạn trong khoảng 12-21 tuổi, vẫn hoạt động theo cùng một cơ chế mà bạn đã biết, chỉ có bổ sung thêm những ảnh hưởng, ham muốn tình dục và áp lực từ thế giới bên ngoài mà thôi.
Tôi đang cố xác định xem nguồn gốc của nỗi đau là gì, có câu nói này: giống như cái la bàn hay một khối hình học luôn muốn đạt được trạng thái cân bằng, nỗi đau muốn tìm lại cảm giác “ổn” (lời thoại từ bộ phim The Good, the Bad and the Ugly), nhưng nó chỉ biết cách để đạt được trạng thái “ổn” qua việc cân bằng trạng thái một cách cực đoan giữa điều tồi tệ,xấu xí và chuỗi những cơn thịnh nộ, và nếu như cách đó không hiệu quả, thì nó sẽ tìm đến việc tách biệt / tự tổn thương bản thân (ví dụ như loại bỏ những ham muốn bản thân, quá khứ, nhân dạng, cảm xúc, những người xung quanh, các mối quan hệ, gạt mọi thứ sang một bên, v.v)
Nó sẽ cố lãng tránh bằng cách liên tục đi tìm cảm giác “ổn” trong bất cứ trường hợp nào.
Yohami tiếp tục như sau (nhấn mạnh ý của tôi):
[Nhưng vì] bạn không đủ tự tin / tự quyết đoán được rõ những nhu cầu và những điều bạn muốn, vì bạn vẫn luôn trong trạng thái phải thương lượng để bản thân cảm thấy “ổn” và an toàn, vậy nên bạn đã chẳng nâng cấp được gì trong trò chơi hay tìm thấy được những gì bạn cần từ những người bạn gái/ những mối quan hệ – nhưng việc bạn làm là tìm kiếm cảm giác “ổn” trong những mớ bòng bong chưa được giải quyết từ trước đó (tìm kiếm tình yêu cơ bản từ người cha, từ người mẹ, nơi bạn chẳng cần phải tự vệ và được yêu thương, chăm sóc và an toàn) cộng thêm việc bạn không có khả năng bảo vệ bản thân, cùng ham muốn tình dục một cách hung hăng, khát khao được yêu thương trong thời gian dài, và có cảm giác xa cách vì bạn chưa bao giờ cảm thấy được an toàn, v.v.
Từ khoảnh khắc ta được sinh ra, ta nhận ra rằng tình yêu thì phải kèm theo điều kiện, nhưng chúng ta muốn nó trở thành thể vô điều kiện; lý tưởng hóa nó thành một dạng tình yêu vô điều kiện. Là một người Đàn ông thì ta mong muốn được thể hiện, trở nên xuất chúng, trở thành người nhận được rất nhiều cảm tình, bằng sự tán dương và ngưỡng mộ. Ở một mức độ cơ bản thì, việc ta đấu tranh không ngừng cho thứ tình yêu lý tưởng ấy, sẽ giúp ta trở nên tốt hơn so với bản thân khi mới bắt đầu, nhưng nó kèm theo một cái giá phải trả, đó là niềm tin sai lệch về khả năng mà một người phụ nữ sẵn sàng yêu ta là thấp hơn rất nhiều, so với những gì ta cho là có thể.
Một nơi để nghỉ ngơi
Gần đây, Peregrine John đã có một bình luận xuất sắc để tóm tắt các luận điểm tại blog của Jacquie:
Ta muốn được an yên. Ta muốn được cởi mở và thành thật. Ta muốn có một nơi trú ẩn an toàn, một nơi mà ta chẳng cần phải tranh đấu, nơi mà ta sẽ có thêm sức mạnh và nghỉ ngơi, thay vì chứng kiến cảnh chúng bị tước đoạt khỏi ta. Ta muốn dừng cái cảnh suốt ngày phải gồng mình, và đơn giản là có cơ hội để được ở bên ai đó có thể thấu hiểu được phần tính cách trong con người của ta, chứ không phải chấp nhận nó một cách gượng gạo. Để được ngừng tranh đấu, để ngừng chơi game đời, chỉ trong chốc lát thôi.
Ta thật sự, muốn được như thế.
Và nếu chuyện đó xảy ra, sẽ sớm thôi ta sẽ không còn được như thế nữa.
Đây là sự thật mà đàn ông sẽ không nhận ra cho đến khi họ ở trong ‘mối quan hệ yêu đương” với một người phụ nữ. Với đàn ông thì điều này (nên) là chất xúc tác cho việc trưởng thành, để có thể vượt qua được quan niệm về một tình yêu lý tưởng không toan tính. Lúc ấy, họ sẽ thành toàn và hiểu rằng tình yêu khuôn mẫu từ người mẹ mà họ hy vọng có thể được cảm nhận lại (hay muốn đạt được) sẽ không tồn tại ở người phụ nữ mà anh ‘đang yêu”, và trên hết, là chưa từng thật sự tồn tại giữa anh và mẹ của anh ta từ lúc còn đỏ hỏn cho tới khi trưởng thành.
Sẽ không có chuyện nghỉ ngơi, sẽ không có chuyện bình tâm hay trì hoãn khi làm việc, nhưng cái khát khao được đảm bảo cho một tình yêu không toan tính là rất mãnh liệt, đến nỗi khiến cho đàn ông phải cẩn trọng đến mức ghi nó hẳn vào lời thề hôn nhân “theo truyền thống” – ‘Dù hoàn cảnh có tốt hơn hay xấu đi, giàu hay nghèo, ốm đau hay khỏe mạnh, sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, và vâng lời, nguyện bên nhau suốt phần đời còn lại cho đến khi cái chết chia lìa’– nói cách khác, lời hứa sẽ yêu không toan tính cho dù ở trong hoàn cảnh nào đi nữa. Những lời thế ấy là lời cầu xin trực tiếp cho việc bảo đảm hôn nhân trước hypergamy của phụ nữ, mặt khác thì nếu không phải là bối cảnh đứng trước Chúa và mọi người, chắc sẽ chẳng có gì kiểm soát được nó mất.
Trong bài viết Vấn đề của bạn là gì? (What’s Your Problem?) của tôi, tôi đã đề cập đến một ông cụ 65 tuổi, người mà tôi từng tư vấn, có người vợ chuyên khủng bố tâm lý ông trong suốt 20 năm. Ông ấy từng kết hôn trước đó và đã ly hôn với người vợ đầu của ông sau 12 năm với lý do “ông không thể đáp ứng nổi những kỳ vọng của bà ấy” trong việc chu cấp tài chính. Ông chưa bao giờ cảm thấy kết nối với người phụ nữ mà ông ta ‘yêu’, người có quan điểm khác với quan điểm về tình yêu mà ông cho là ý nghĩa. Thay vào đó, ông lại phát triển quan điểm trước đó của bản thân ông về tình yêu theo hướng “bán sức lấy tình yêu”, để phù hợp với quan điểm của người phụ nữ mà ông ‘yêu’, và do đó, ý tưởng về tinh yêu của ông là dựa trên mô hình là một nhiệm vụ không có hồi kết, miễn là xứng đáng với tình yêu ấy. Trong năm đầu tiên của cuộc hôn nhân thứ hai, ông đã mất việc làm, và trải qua 5 tháng thất nghiệp, biến vợ ông thành nguồn thu nhập duy nhất của cả gia đình. Vào tháng thứ 4 của giai đoạn thất nghiệp, sau khi trở về từ buổi phỏng vấn, ông về nhà và phát hiện ra ổ khóa nhà của ông đã bị đổi và hai túi rác “chứa đầy phân của ông” đang được đặt trước cửa.
Trên mấy cái túi có một dòng tin nhắn được viết bởi người vợ thứ 2, để thêm phần sinh động, các anh hãy đọc câu này thành lời giúp tôi: “Đừng có mà về nhà cho tới khi anh có được một việc làm.”
Tôi nhớ cái khoảnh khắc lúc ông cụ thuật lại câu chuyện này cho tôi, vì ông nói rằng, cũng với cái vẻ bực bội của ông khi đó, ông đã rất ‘biết ơn’ bà ấy vì đã đá vào mông ông, để có thể trở thành “người đàn ông tốt hơn”. Từ lúc ấy, quan niệm về tình yêu của ông đã thật sự bị thay đổi, dù là cùng những trải nghiệm tương tự mà ông có với người vợ đầu tiên, thành một mô hình phụ thuộc hoàn toàn vào khả năng lấy lòng vợ của ông. Thứ đã ra đi là sự lý tưởng hóa cho một tình yêu không toan tính vì lợi ích của tình yêu, và được thay bằng quan điểm mang tính chiến thuật và chủ nghĩa cơ hội hơn về tình yêu của nữ giới, đến từ người vợ mới của ông. Và, ông đã rất biết ơn vì điều đó.
Sau 20 năm, ở tuổi 65 (giờ thì phải 69) với sức khỏe ngày một đi xuống, ông ấy dần nhận ra rằng những nỗ lực của ông trong việc duy trì mãi mãi ‘tình yêu’ của bà ấy chưa bao giờ được ghi nhận cả, chỉ có hy vọng thôi; rồi ông sẽ phải đối diện với thực tại cực kỳ tàn nhẫn rằng ông đang dần mất đi sức khỏe và do đó, ông đang mất đi phương tiện để duy trì liên tục sự xứng đáng với tình yêu và tình cảm của bà ấy.
Việc giảng hòa
Tôi nhận được rất nhiều email và thư từ nói về sự nhẫn tâm của tôi, tôi đoán là, bài Cuộc chiến của những cô dâu/ War Brides, cũng gây ảnh hưởng phết đấy. Mấy anh bạn chắc phải mất một khoảng thời gian khó khăn để chấp nhận được sự phi lý trong cái khả năng bẩm sinh của phụ nữ, đó là hình thành nên sự gắn kết với kẻ đã bắt cóc các cô như một đặc điểm thích nghi để sinh tồn về mặt tâm lý – xã hội, và làm sao mà nó có thể biến thành một đặc điểm của phụ nữ trong cái tình huống ấy, khiến họ ‘trở mặt’ với người yêu cũ, còn nhanh hơn thứ mà đáng ra đàn ông phải giỏi hơn chứ nhỉ. Phụ nữ không thích tôi đi quá sâu vào hiệu ứng này bởi vì những lý do quá rõ ràng rồi, nhưng tôi nghĩ đàn ông không thích cái khái niệm ‘từ bỏ’ một cách dễ dàng như vậy của họ là vì ở cả hai giới, quan niệm về tình yêu đều có sự không bền vững. Ngay cả khi có là những người tử vì đại nghĩa, ngay cả khi đã chết, quan điểm về tình yêu vô điều kiện của nam giới vẫn sẽ bị phản đối bởi quan điểm về tình yêu mang tính cấp thiết, linh hoạt và thực dụng của phụ nữ. Như tôi từng nói vào ngày hôm qua, chấp nhận được khái niệm này là một trong những khía cạnh khó nhất khi bạn nuốt red pill.
Tôi biết là nghe quá vô vọng, nhưng đó chính là vấn đề đấy. Tất cả những mặt tính cực, mặt lợi ích của việc chấp nhận thực tại thông qua red pill đều phải trả giá bằng việc từ bỏ chủ nghĩa lý tưởng của blue pill, mà ta vẫn luôn bị ảnh hưởng từ rất lâu rồi. Bỏ lại phía sau những sự lạc quan đến điên rồ, kỳ vọng, giấc mơ không có thật, trông thì giống như ta sẽ giết chết đi một người bạn cũ vậy, nhưng việc từ bỏ mô hình cũ sẽ giúp bạn được hưởng lợi từ sự hiện diện của red pill, thứ đáng để hy vọng hơn rất nhiều trong cuộc sống.
Tôi sẽ không tranh cãi về sự thật lòng hay chân thành trong khả năng yêu của phụ nữ. Điều mà tôi đang hướng đến ở đây chính là quan niệm về tình yêu của phụ nữ không phải là thứ đáng để cho đàn ông tin.
KẾ HOẠCH SINH SẢN
bởi Rollo Tomassi | August 23, 2011 | Link
Có những phương pháp và mánh khóe trong giao thiệp mà phụ nữ đã dùng trong nhiều thể kỷ để đảm bảo rằng, nguồn gen tốt nhất từ nam giới sẽ được chọn lọc và được đảm bảo bằng sự chu cấp tốt nhất đến từ người nam mà cô ta có thể thu hút được trong khả năng. Lý tưởng nhất, người Đàn ông tốt nhất nên có cả hai yếu tố trên, nhưng cả hai yếu tố trên cùng tồn tại trong một người nam là rất hiếm (đặc biệt là ở hiện tại) vậy nên để đạt được yêu cầu sinh lý của cô ấy, và được thôi thúc bởi nhu cầu bẩm sinh về sự bảo vệ, phụ nữ nhìn chung là đã phải phát triển những tục lệ xã hội và các biện pháp (sẽ thay đổi theo môi trường và tình trạng bản thân của phụ nữ) để đạt được điều họ muốn. Đàn ông không chỉ chống lại yêu cầu về nguồn gen của phụ nữ, mà còn với cả những tục lệ xã hội mang tính nữ quyền trong hàng thế kỷ dài, vốn đã được thiết lập và được chấp nhận từ rất lâu trước khi con người có khả năng xác định chính xác nguồn gốc di truyền.
Tôi đã đề cập đến vấn đề này trong nhiều bài viết trước đó, rằng việc chọn lọc bạn tình là một chức năng tâm – sinh lý đã được hàng nghìn năm tiến hóa khắc ghi vào trong cả hai giới tính. Vậy là quá trình này đã được tiếp thu và được truyền bá rộng rãi vào tâm lý chung của mọi người, khiến cho ta khó có thể nhận ra rằng, chúng ta là những chủ thể chính trong việc thôi thúc đi tìm bạn tình, dù rằng ta vẫn liên tục lặp lại cùng những hành vi ấy, mặc nhiên là bởi sự thôi thúc ấy mà ra (chẳng hạn như việc có thêm đứa con thứ hai với một chàng Alpha Bad Boy). Vậy nên để nói rằng, ta không phải là những chủ thể bị săn đón thì ta có vẻ vẫn còn mơ hồ hoặc nhận ra một chút rằng, mình còn ngây thơ lắm.
Suy luận một cách đơn giản thì để cho một loài có thể tồn tại, thì cần phải cung cấp điều kiện tốt nhất cho những con non trong khả năng, để đảm bảo được sự tồn tại của loài – hoặc là để sản sinh ra cùng một lượng con non để đảm bảo sự tồn tại của loài. Mặt ứng dụng rõ ràng nhất của việc này đối với phụ nữ chính là có thể chia sẻ sự đầu tư trong việc nuôi nấng con cái với người bạn tình tốt nhất, dựa theo phần di truyền trong cơ thể nữ, cho phép họ có khả năng hấp dẫn và tìm ra được người có khả năng cung cấp sự bảo đảm lâu dài và cho những đứa con của họ. Do đó phụ nữ, nếu xét về khía cạnh sinh học, tâm lý và xã hội học, được coi là những bộ lọc cho việc sinh sản của loài, tại đó chiến lược sinh sản của đàn ông sẽ là phân tán vật chất di truyền nhiều nhất có thể, thông qua việc quan hệ với số lượng phụ nữ lớn nhất ở hiện tại. Đàn ông tất nhiên cũng có những tiêu chí cho việc lựa chọn bạn tình và quyết định nguồn gen nào là tốt nhất để duy trì nòi giống (ví dụ, cô gái ấy phải đẹp) nhưng tiêu chuẩn của đàn ông rõ ràng là kém khốc liệt hơn so với tiêu chuẩn của phụ nữ (ví dụ, không một ai trông xấu xí sau 2 giờ sáng). Điều này chứng minh rằng trong hệ sinh học nội tiết của chúng ta; đàn ông sở hữu lượng testosterone cao gấp 12 – 17 lần (hormone chính gây ra kích thích tình dục) so với phụ nữ và phụ nữ sản sinh nhiều hơn hẳn lượng estrogen (công cụ tạo ra hứng thú tình dục) và oxytocin (nuôi dưỡng cảm giác được bảo bọc và che chở) so với đàn ông.
Điều đó chỉ ra rằng, thực tế là cả hai chiến lược này có sự mâu thuẫn với nhau. Với một người phụ nữ thì để đảm bảo tốt nhất cho sự sinh tồn cho các con cô ấy, người đàn ông nhất thiết phải từ bỏ chiến lược sinh sản của anh ta để ưu tiên chiến lược của người phụ nữ. Điều này sau đó tạo ra một sự xung đột trong nhu cầu, vì anh lại muốn kết đôi với người phụ nữ, người sẵn sàng thỏa mãn chiến thuật sinh sản của anh. Nam giới phải hy sinh kế hoạch sinh sản của mình để thỏa mãn cái kế hoạch của người phụ nữ mà anh kết đôi. Do đó, với sự rủi ro trong việc đánh cược quá nhiều tiềm năng di truyển như thế, thì điều mà đàn ông muốn là không chỉ chắc chắn rằng người phụ nữ ấy là ứng cử viên tốt nhất để chăm sóc cho con của anh (và những đứa con trong tương lai), mà con cháu của anh cũng sẽ được hưởng lợi từ việc chia sẻ sự đầu tư từ cả hai người cha và mẹ trong việc nuôi nấng con cái.
Lưu ý thêm: Một kết quả đáng thú vị từ sự thay đổi trong tâm sinh lý trên là với các ông bố, khả năng nhận ra con của mình trong một đám những đứa trẻ khác thì nhanh hơn và nhạy bén hơn so với mẹ của chúng. Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng đàn ông có khả năng nhận diện con ruột của họ nhanh hơn và chính xác hơn trong một căn phòng toàn là trẻ nhỏ mặc cùng một loại đồng phục, so với mẹ của đứa bé. Một lần nữa, điều này nhấn mạnh tầm quan trọng của vô thức trong việc trao đổi di truyền.
Có những nguyên tắc trong việc lựa chọn và sinh sản dựa trên hấp dẫn giới tính loài người. Có những sự phức tạp trong tình cảm, tâm lý xã hội liên quan đến những nguyên tắc trên, nhưng chúng lại là những động lực, là những sự cân nhắc cơ bản vô thức ảnh hưởng lên việc chọn lựa theo hấp dẫn giới tính.
Tập quán xã hội
Để chống lại động lực từ vô thức, thứ sẽ gây ảnh hưởng đến lợi thế di truyền của chính họ, phụ nữ đã tạo ra tập quán xã hội và những lược đồ tâm lý để tạo điều kiện thuận lợi cho chiến lược sinh sản của họ. Đấy là lý do mà phụ nữ luôn có cái gọi là “đặc quyền thay đổi suy nghĩ” và những hành vi bất nhất ấy lại trở thành những lời bào chữa phổ biến trong xã hội, trong khi hành vi của đàn ông lại bị o ép vào một tiêu chuẩn cao hơn, đó là phải có trách nhiệm trong việc “làm điều đúng đắn”, thứ vốn luôn tạo ra lợi thế cho kế hoạch sinh sản của phụ nữ. Đó là lý do mà mấy anh bạn ‘Dân chơi’, và những người cha bỏ mặc vợ mình để theo đuổi phương pháp sinh sản bẩm sinh của mình đều bị cho là những kẻ xấu xa, và những người cha có lòng vị tha, sẵn sàng hy sinh bản thân trong các vấn đề tài chính, cảm xúc lẫn các quyết định khôn ngoan trong cuộc sống, thường là để tạo điều kiện cho những đứa trẻ mà họ còn chẳng phải cha của chúng, thì lại được xem là những anh hùng trong xã hội vì đã tuân theo mệnh lệnh di truyền của phụ nữ.
Đây cũng là động lực cơ bản cho những động cơ xã hội đặc trưng của phụ nữ, ví dụ như chiến thuật từ chối LJBF (Let Just Be Friend – Làm Bạn Thôi Nha), tâm lý nạn nhân của phụ nữ (vì họ đã học được rằng bằng cách đó, họ có thể tạo ra chiến lược tâm lý mang tên ‘vị cứu tinh’, để áp dụng lên kế hoạch sinh sản của đàn ông – Cap’n Save a Ho, là hành động cưu mang những chị em đã sa lầy trong tuổi trẻ nhưng trông còn khá tốt đối với những anh yếu frame) và thậm chí là hôn nhân nữa.
Những Người cha tốt vs Những Nguồn gen tốt
Hai khó khăn lớn nhất trong chính chiến thuật của phụ nữ mà họ phải vượt qua là, họ chỉ ở đỉnh cao hấp dẫn giới tính trong một khoảng thời gian ngắn (thường là những năm 20 tuổi) và thực tế rằng những phẩm chất tạo nên một người bạn đời (Người Cha Tốt) và những phẩm chất tạo nên nguồn giống tốt (Nguồn Gen Tốt) rất hiếm khi tồn tại trong cùng một người đàn ông. Khả năng chu cấp và bảo vệ là những động lực tuyệt vời để kết đôi với một Người Cha Tốt, nhưng việc có cùng những đặc điểm phổ biến ấy lại khiến anh ta trở nên bất lợi so với người đàn ông thể hiện được sự hấp dẫn hơn về mặt di truyền, về hình thể và khả năng chấp nhận rủi ro, những yếu tố ấy lại tạo điều kiện cho những đứa con của cô có khả năng thích nghi được với môi trường (ví dụ như khỏe hơn, nhanh hơn, hấp dẫn hơn những cá nhân khác, để đảm bảo việc truyền lại được vật liệu di truyền của cô đến các thế hệ tương lai). Nghịch lý Jerk vs. Nice Guy (Thằng Đểu và Chàng Tốt Bụng) là phần không thể thiếu trong quy trình tiến hóa.
Đàn ông và phụ nữ (thông qua vô thức) bẩm sinh hiểu được sự thôi thúc này, vậy nên để một người phụ nữ có được điều kiện tốt nhất, là vừa có được Người Cha Tốt cung cấp và vừa tận dụng được thằng có Nguồn Gen tốt, thì cô ta phải sáng tạo và duy trì biến đổi tập quán xã hội nhằm giữ được lợi thế di truyền của mình.
Kế hoạch sinh sản
Nghịch lý này yêu cầu những người phụ nữ (và những người đàn ông nhất định) phải tham gia vào những kế hoạch giao phối trong cả ngắn hạn lẫn dài hạn. Kế hoạch ngắn hạn sẽ cung cấp cho quá trình sinh sản Nguồn Gen Tốt của nam giới, trong khi quá trình sinh sản dài hạn là dành cho Người Cha Tốt. Tập quán và lược đồ tâm lý – xã hội hỗ trợ cho tập quán ấy chính xác là lý do mà phụ nữ sẽ cưới những Chàng Tốt Bụng, ổn định, chung thủy, (tốt nhất là) bác sĩ và vẫn quan hệ với mấy anh cứu hộ tại hồ bơi hay mấy anh lướt sóng dễ thương mà cô ta gặp trong kỳ nghỉ mùa xuân. Trong quá khứ di truyền của chúng ta, một người đàn ông có nguồn gen tốt thì có khả năng là anh ta cũng là người chu cấp tốt, nhưng tập quán ở thời hiện đại khiến điều này không còn chính xác nữa, vậy là một lược đồ xã hội và tâm lý mới đã phải được phát triển cho phụ nữ.
Chuyện ngoại tình
Từ động lực trên và tính thiết thực của việc tận hưởng những điều tốt nhất từ cả hai nguồn di truyền, phụ nữ cảm thấy ‘phản bội’ là điều cần thiết. Chuyện phản bội này có thể được thực hiện theo hướng chủ động hoặc theo hướng hồi đáp.
Trong mô hình hồi đáp, người phụ nữ đã kết đôi với người bạn đời lại muốn tham gia vào một cuộc hôn nhân khác hay kết đôi bổ sung, quan hệ tình dục với một người bạn tình trong ngắn hạn (ví dụ, người vợ hay người bạn gái ngoại tình). Điều đó không có nghĩa là, cơ hội ngắn hạn này sẽ không biến anh chàng kia thành người bạn đời thứ 2 dài hạn của cô ta, nhưng chính hành động phản bội ấy lại là một phương pháp để đảm bảo có được nguồn gen tốt hơn so với nguồn gen trong khả năng cung cấp của người đàn ông đã cam kết với cô.
Chủ động ngoại tình hay còn được biết tới là tình huống Mẹ đơn thân. Dạng ‘ngoại tình’ này dựa vào người phụ nữ có con với một người đàn ông có Nguồn Gen Tốt, sinh con cho anh ấy và sau đó đã bỏ rơi anh, hay anh ấy bỏ rơi cô (lại thông qua những tập quán xã hội đã được sáng tạo ra) để tìm ra được một người đàn ông có thể đảm nhiệm vai trò của Người Cha Tốt, để chu cấp cho cô và những đứa con của cô có với người sở hữu Nguồn Gen Tốt nhằm bảo đảm cho sự an toàn của họ.
Tôi muốn nhấn mạnh lại rằng (hầu hết) phụ nữ đều không nhận thức được việc xây dựng và nhận diện được kế hoạch tổng thể để thực thi cái chu trình này, lẫn chủ đích bẫy đàn ông vào trong chu trình ấy. Đúng hơn là, những động lực cho hành vi này, và các lý do khách quan kèm theo được tạo ra để nhằm để biện minh cho những hành vi ấy, là một quá trình diễn ra trong vô thức. Trong hầu hết các trường hợp, phụ nữ không nhận thức được sự thôi thúc ấy, nhưng dù gì thì vẫn là chủ thể chịu ảnh hưởng từ sự thôi thúc ấy. Là giống cái của một loài bất kỳ, để tạo điều kiện thuận lợi cho chiến lược sinh sản, đối tác cung cấp vật chất di truyền phải là tốt nhất mà cô có thể thu hút VÀ để đảm bảo được sự sinh tồn của cô và các con của cô thì đối tác cũng phải có khả năng chu cấp tốt nhất; đây đúng là trúng giải độc đắc khi tiến hóa rồi.
Chuyện bị cắm sừng
Ở mức độ nhận thức nào đó, đàn ông bẩm sinh sẽ cảm nhận có điều gì đó sai trái trong tình huống này, dù rằng họ có lẽ chưa thể giải thích vì sao họ cảm thấy vậy hay còn khá mơ hồ trong sự bối rối khi nghe những lời bào chữa từ phụ nữ. Hay họ trở nên hụt hẫng trước áp lực xã hội là phải ‘làm điều đúng đắn’, bị chê trách đến độ phải làm vật tế thần /vị cứu tinh và phải cam kết với những tập tục trên, với cái trách nghiệm giả tạo. Tuy nhiên, một số thì đủ hiểu biết để tránh xa những bà mẹ đơn thân, cho dù là đã có kinh nghiệm từ trước hay chứng kiến cảnh những người đàn ông bị cắm sừng khác, gánh trên vai trọng trách nuôi dưỡng và chu cấp cho – dù có hay không phải – thành quả từ những nỗ lực sinh sản của người đàn ông khác với người phụ nữ này.
Đàn ông thường hay rơi vào tình huống bị các cô Cắm Sừng theo hướng chủ động hoặc bị động. Anh ta sẽ không bao giờ được hưởng những lợi ích như (những) người bạn tình trong ngắn hạn của người bạn đời của anh ở cùng một mức độ, ví dụ như ham muốn tình dục hay mức độ đáp ứng tình dục, trong khi cùng lúc vẫn phải chịu đựng những áp lực xã hội trong việc phải chu cấp cho những đứa con có cha là người có Nguồn Gen Tốt. Sẽ có ý kiến cho rằng, anh ta có lẽ chỉ đóng góp phúc lợi cho mẹ con họ ở mức tối thiểu mà thôi, nhưng ở mức độ nào đó, cho dù là nỗ lực cống hiến về mặt tình cảm, thể chất, tài chính hay giáo dục, anh ta cũng sẽ phải nuôi con của người đàn ông khác, để đổi lấy việc quan hệ và sự gần gũi với người mẹ trong ngắn hạn. Ở mức độ khác, (cho dù chỉ có một mình anh ta thôi) thì anh ta cũng đang phải san sẻ trách nhiệm nuôi dạy con cái, thứ đáng ra phải là trách nhiệm của người tình ngắn hạn kia. Nếu không, thay vì giành thời gian và nỗ lực cho cô ta, thì anh tốt hơn là nên đầu tư sức lực trong việc tìm kiếm một người bạn tình, mà anh có thể theo đuổi mệnh lệnh di truyền của chính mình, bằng chính kế hoạch sinh sản của mình.
Tuy nhiên, cũng chẳng cần phải nói, sẽ chẳng thiếu đàn ông vì thiếu thốn tình dục mà nhắm mắt ‘gạt qua’ những bất lợi về lâu dài, và không chỉ khen thưởng, mà còn củng cố thêm cho những quyết định tồi tệ của một người mẹ đơn thân (tồi tệ theo góc nhìn về lợi ích của anh ta) trong việc lựa chọn và kế hoạch sinh sản của cô ấy, để đổi lấy việc thỏa mãn tình dục trong ngắn hạn. Hơn nữa, thông qua việc củng cố hành vi của cô ấy nên do đó, anh ta còn củng cố thêm cho cái tập quán xã hội ấy cho cả nam lẫn nữ. Điều quan trọng cần phải nhớ rằng, trong thời kỳ này, phụ nữ thậm chí phải hoàn toàn chịu trách nhiệm cho việc lựa chọn người đàn ông mà họ muốn quan hệ (tất nhiên là trừ trường hợp hiếp dâm) VÀ có con với. Đàn ông chắc chắn là phải chịu trách nhiệm rồi, không thắc mắc gì hết, nhưng rốt cuộc thì quyết định của người phụ nữ và sự phán xét của cô ấy sẽ quyết định số phận của chính cô và những đứa con của cô.
Danh sách toàn bộ nội dung của sách Sổ Tay Hồng Dược Side Bar
LỜI BỘC BẠCH CỦA MỘT THẰNG INCEL ĐÃ QUAY ĐẦU
TÌNH YÊU : PHỤ NỮ, ĐÀN ÔNG, TRONG CHIẾN TRANH VÀ KẾ HOẠCH SINH SẢN
REDPILL 101, QUY LUẬT BRIFFAULT, NHỮNG CUỘC TÌNH
XÃ HỘI TÌNH DỤC KHÔNG TƯỞNG NẮM QUYỀN (PHẦN 1)
XÃ HỘI TÌNH DỤC KHÔNG TƯỞNG NẮM QUYỀN (PHẦN 2)
PHỤ NỮ, ĐỨA TRẺ CÓ TRÁCH NHIỆM NHẤT TRONG NHÀ