DANH DỰ

TÀI LIỆU CHUYÊN GIẢI NGU CHO CON GÁI (CLICK)
XEM VID PREMIUM CỰC HAY MIỄN PHÍ
NGƯỜI MỚI NÊN ĐỌC
ỦNG HỘ KEODAU.NET

DANH DỰ

Danh dự tỏa ra một thứ ánh sáng – cổ kính, ấm áp và lấp lánh – và ai cũng muốn được đắm chìm trong thứ ánh sáng huy hoàng ấy. Đây chính là khát khao tự nhiên nhất trên đời bởi vì vinh dự chính là sự quý mến, tôn trọng và địa vị. Được tôn vinh chính là có được sự tôn trọng từ đồng bạn.

Thomas Hobbes đã giải thích trong quyển Leviathan được tôn vinh là như thế nào: “Bất kỳ sự sở hữu, hành động hay phẩm chất nào, cũng đều là một minh chứng và dấu hiệu của quyền lực”. Hobbes tin rằng danh dự tồn tại trong một thị trường tự do, nơi giá trị này sẽ được trao cho một người đàn ông dựa trên thứ hắn ta đem đến và những giá trị mà những thằng đàn ông khác đặt lên bàn giao dịch. Đối với Hobbes, tôn vinh là một hình thức tôn trọng, một sự thừa nhận quyền lực và ảnh hưởng đối với những thằng đàn ông khác.

Trong một nhóm sơ khai với những thằng đàn ông tương trợ nhau trong một môi trường khắc nghiệt, định nghĩa về danh dự có sự liên quan trực tiếp tới ba đặc tính của sự nam tính. Trong một môi trường khắc nghiệt, sức mạnh, lòng can đảm và sự thông thạo – tất cả những đặc tính này đều rất cần thiết để sống sót, và tất cả mọi người trong nhóm đều hiểu điều này là thật vì các mối đe dọa từ bên ngoài sẽ xảy ra thường trực và bất cứ lúc nào. Đàn ông mà biểu hiện ra được những đặc tính này thì sẽ có giá trị cao hơn với nhóm vì nó sẽ giúp nhóm sinh tồn tốt hơn và phát triển hơn. Sự tuân theo của các thành viên cho thấy sự tương trợ và lòng trung thành.

Trong một xã hội tương đối bình yên, mặc dù quyền lực tối thượng nhất chính là khả năng sử dụng bạo lực, nhưng vẫn có rất nhiều thằng có được quyền lực và sự ảnh hưởng đơn giản chỉ nhờ giàu có và nổi tiếng. Ví dụ như đám ca sĩ tuổi teen hay MC talkshow có thể có quyền lực và sức ảnh hưởng rất lớn, nhưng tụi này đéo là cái đinh gì đối với những thằng đàn ông thật sự đang chiến đấu – những thằng khiến cho từ “danh dự” có được thứ ánh sáng hào hùng.

James Bowman cho rằng có 2 loại danh dự. Danh dự phản thân là một loại bản năng gốc, mày sẽ đánh trả khi bị đánh, và chứng minh rằng mày sẽ đứng lên vì bản thân. Để hiểu rộng hơn lý thuyết của Bowman, “danh dự phản thân” là đặc điểm nổi tiếng của rắn chuông, sự trả đòn được tóm tắt bằng một phương châm cổ nổi tiếng “Nemo me impune lacessit” – “Không ai thoát khỏi sự trừng phạt khi động đến tao”. Bảo vệ danh dự bao gồm cả phòng thủ và tấn công – thậm chí là chủ động tấn công – việc này thường xảy ra. Mọi người thường không dám kiếm chuyện với mày nếu mày khiến tụi nó sợ, và nếu những thằng khác nhường đường vì sợ mày thì mày sẽ có được địa vị vững chắc giữa những thằng khác. Điều này cũng tương tự với đội nhóm, và trong một bối cảnh sinh tồn thì được sợ hãi bởi những thằng khác thường là lợi thế. Vậy đó, mày sẽ có lợi thế lớn khi xây dựng được hình ảnh sức mạnh, sẵn sàng phang bất cứ thằng nào, và thông thạo những kỹ năng.

Một người đàn ông từng nói “Nếu tao cho phép nó trộm con gà của tao, thì cũng đồng nghĩa với việc cho phép nó hãm hiếp con gái tao”. Danh dự phản thân là vậy đó.

Bowman cũng nói về khái niệm “danh dự văn hóa” – nó là “tổng hợp của những truyền thống, câu chuyện và quan điểm của một xã hội cụ thể về bạo lực chính đáng và không chính đáng”.

Định nghĩa của Bowman về danh dự văn hóa có tính đạo đức trong đó. Mặc dù ông liên kết nó với bạo lực ở trên, ông cũng lưu ý xuyên suốt trong quyển sách rằng có một cuộc xung đột, đặc biệt (nhưng không phải duy nhất) là trong tư tưởng phương Tây về danh dự nam tính công khai – trả đũa bạo lực với danh dự đạo đức kín đáo – liên quan nhiều đến triết lý cá nhân và “mong muốn làm người tốt của một người” trong mắt đàn ông. Mặc dù góc nhìn của Bowman về danh dự văn hóa xuất phát từ danh dự phản thân, nhưng danh dự văn hóa rốt cục liên quan tới việc làm một thằng đàn ông tốt, chứ không phải là làm tốt vai trò của một thằng đàn ông.

Bởi vì nó được liên kết với đạo đức và những gì có tính văn hóa, danh dự văn hóa có thể biến đổi thành hầu hết mọi thứ. Chúng ta có thể thấy được điều này qua cách mà giá trị của bạo lực bị loại bỏ khỏi thanh kiếm danh dự. Danh dự bị dùng để làm đại diện cho gần như tất cả các loại tôn trọng và tuân lời. Những Chương trình Công nhận trường học như Nation Honor Society tiếp tục loại hình ưu tiên nhân tài, đề cao thứ hạng – bởi vì việc học là để trở nên thông thạo – nhưng loại hình này mang tính bình đẳng giới, và không có yếu tố bạo lực. Loại tôn trọng mà ông công nhận trong danh dự giờ đây được gắn vào các khái niệm trừu tượng không liên quan hoặc ít liên quan đến danh dự truyền thống.

Ví dụ như khẩu hiệu “Tôn vinh sự đa dạng” phổ biến với những đứa ủng hộ gay quyền, cũng là lũ chối bỏ định nghĩa truyền thống về danh dự cũng như sự nam tính. “Tôn vinh sự đa dạng” là một khẩu hiệu thú vị, bởi vì về cơ bản nó có nghĩa là “tôn vinh tất cả mọi người và mọi thứ”. Nếu sự tôn vinh đều dành cho tất cả, sống như thế nào cũng được tôn vinh, thì danh dự không còn tính cấp bậc nữa và giá trị của nó sẽ rất nhỏ – dựa trên nguyên lý cung cầu. “Tôn vinh sự đa dạng” đéo khác “cư xử tử tế” là mấy.

Danh dự phải được chia thứ bậc. Được tôn vinh, theo Hobbes, có nghĩa là được kính trọng. Bởi vì con người có khả năng và động lực khác nhau, nên sẽ có những người được kính trọng hơn những người khác. Người Mỹ có định kiến với khái niệm danh dự. Họ luôn có một tí mù quáng đối với quan điểm “Tất cả đàn ông đều bình đẳng”. Tụi chính trị gia dành hẳn 2 thế kỷ để tẩy não bọn cừu “Joe Schmoe” (một thuật ngữ khá hay, google để hiểu thêm) rằng ý kiến của bọn nó cũng có giá trị như bất kỳ ai – ngay cả khi bọn nó đéo biết mình đang sủa về cái gì. Đàn ông Mỹ bày tỏ ra hẳn tín ngưỡng về sự bình đẳng, nhưng nếu mày lựa ra một đám rồi quăng vào phòng làm việc, tụi nó vẫn sẽ cạnh tranh rồi chia cấp bậc như lũ nhóc trong Lord of the Flies thôi – đàn ông luôn là như vậy. Thứ tôn giáo “Bình đẳng” ngu muội chỉ mở đường cho hiện thực về chủ nghĩa trọng dụng nhân tài thôi, đéo có khác biệt gì lớn khi so sánh giữa phương châm của Geoffroi de Charny “Ai làm được nhiều hơn thì xứng đáng hơn” với chủ nghĩa cá nhân gai góc của người Mỹ cả.

Tôn vinh một thằng đàn ông là việc thừa nhận thành tựu của nó và công nhận rằng nó đã đạt được vị trí cao hơn trong tập thể.

Nếu chúng ta dừng tại đây và nói rằng danh dự chỉ đơn thuần là địa vị cao trong nhóm, chúng ta sẽ bỏ quên thứ danh dự của các hiệp sĩ, samurai, chiến binh Hy Lạp và La Mã cổ đại – những người đã đưa ra khái niệm về việc tôn vinh phẩm chất cao quý, mang tính sử thi.

Lý do thật đơn giản.

Danh dự trước giờ luôn là sự tôn trọng của các nhóm đàn ông.

Điều này có lẽ chưa bao giờ nảy ra trong đầu Hobbes để ông tính đến, bởi vì mặc dù thỉnh thoảng vẫn có phụ nữ cầm quyền, nhưng ông đã sống cả đời trong một chế độ ủng hộ lợi ích nam giới. Trước thời của chúng ta, ý nghĩ về một hệ thống xã hội mà phụ nữ có tiếng nói bình đẳng với tất cả là không tưởng với đa số mọi người. Đàn ông vẫn luôn thống trị, và đàn ông luôn quyết định rằng hành động nào đáng được tôn vinh hoặc hành động nào đáng bị khinh rẻ. Và ngay cả khi những định nghĩa về danh dự đã thay đổi như cách mà thời thế và quan điểm đạo đức thay đổi thì phần lớn đàn ông vẫn công nhận tính quan trọng tất yếu của danh dự phản thân. Đàn ông vẫn sẽ đánh giá nhau dựa trên những đặc tính của sự nam tính: sức mạnh, lòng can đảm, sự thông thạo.

Khi từ “danh dự” được liên kết với từ “văn hóa” và bị xem như một sự tiêu cực, các nhà khoa học xã hội có vẻ dễ chịu hơn với định nghĩa về danh dự tương tự như định nghĩa mà tao đang trình bày. Gần đây có một bài báo liên kết việc tỷ lệ tử vong do tai nạn bất ngờ của nam giới tăng cao hơn trong việc mạo hiểm và trong nền văn hóa danh dự của các bang miền Nam thu hút được sự quan tâm của tụi báo chí dòng chính. Đám nghiên cứu trong bài báo trên định nghĩa văn hóa danh dự này dựa trên việc nhấn mạnh văn hóa về “sự bảo vệ danh dự nam tính một cách không ngừng và gay gắt, đôi khi mang tính bạo lực. Có lẽ đây là một sự thích nghi của xã hội với một môi trường tiêu cực, đầy rẫy sự sợ hãi và thường xuyên xảy ra mâu thuẫn giữa các nhóm (ví dụ như cướp bóc), và sự vắng mặt của pháp quyền”. Chúng đưa ra giả thuyết rằng đàn ông đến từ những nền văn hóa danh dự thường sẽ có xu hướng tham gia vào những hành động mạo hiểm bởi vì “những hành động mạo hiểm sẽ chứng minh được sức mạnh và sự gan dạ”. Mặc dù nghiên cứu này cho thấy rõ thành kiến của đám tác giả trong việc chỉ tập trung vào Văn hóa Da trắng thượng đẳng của người Ulster Scots ở miền Nam và tránh né những tranh luận về văn hóa danh dự của đám tù nhân Latin, đám chiến binh Châu Phi hay bọn khủng bố Hồi giáo, bọn này có vẻ vẫn phải đồng tình rằng danh dự giữa đàn ông thường được định nghĩa bằng việc duy trì sức mạnh và lòng can đảm (hai trong số ba đặc tính của sự nam tính).

Bowman và những người khác đã viết “danh dự phụ thuộc vào danh dự nhóm”. Danh dự nhóm ở đây chỉ nhóm của những thằng đàn ông, và văn hóa danh dự là nói về địa vị trong  một nhóm đàn ông nhất định. Những gì mà những nhà xã hội học nói trong nghiên cứu về “trạng thái danh dự” về cơ bản là một số thằng đàn ông quan tâm việc những thằng khác nghĩ gì về mình – cụ thể hơn là về sức mạnh, sự can đảm và thông thạo – họ quan tâm về vấn đề này hơn những chuyện khác. Danh dự nhóm phụ thuộc vào một khái niệm gọi là chia sẻ danh tính. Trong viễn cảnh toàn cầu hóa như ngày nay, khi mà việc di chuyển khắp nơi, có những mối quan hệ xã giao, hợp tác tạm thời là việc bình thường, thì việc phân định phe “chúng ta” và “bọn chúng” sẽ không xảy ra ở mức độ trực tiếp giữa các cá nhân. Thay vào đó, việc phân định danh dự nhóm sẽ được truyền đạt dưới dạng các đội thể thao, đảng phái chính trị, các ý thức hệ. Các mối quan hệ hợp tác này có thể dễ dàng bị hủy bỏ, và trách nhiệm cá nhân rất thấp. Danh dự dựa trên những tương tác trực tiếp và việc liệu có nhục nhã và đáng khinh trong mắt những thằng đàn ông khác hay không. Điều này giải thích cho việc tại sao những thằng cùng lớn lên trong khu ổ chuột hay vùng quê thường trọng danh dự hơn những thằng thường di chuyển đi khắp nơi, hay chỉ dành thời gian với những thằng đàn ông khác – nhưng có sự hiện diện của phụ nữ.

Điều này có liên quan đến việc hiểu đặc tính của sự nam tính:

Danh dự là danh tiếng về sức mạnh, sự can đảm, sự thông thạo của một thằng đàn ông trong bối cảnh một nhóm đàn ông là chủ yếu.

Nó cũng là một đặc tính của sự nam tính:

Danh dự là “sự quan tâm” của một người về danh tiếng của sức mạnh, sự can đảm, sự thông thạo của người đó trong bối cảnh một nhóm chủ yếu toàn là đàn ông.

Có những quy tắc đạo đức và quy tắc văn hóa ảnh hưởng đến sự đánh giá của đàn ông đối với những thằng đàn ông khác trong nhóm. Nhưng điểm mấu chốt là đề cao sự nam tính mà không bị lạc vào đống quy tắc danh dự văn hóa. Điểm chung về danh dự – của mafia và danh dự của chiến binh, của một trong những người sáng lập nước Mỹ: Alexander Hamilton và bất cứ thổ dân mọi rợ nào – chính là sự quan tâm về danh tiếng của họ trong khía cạnh sức mạnh, sự can đảm và thông thạo và khái niệm “xứng đáng được là một phần của nhóm” với tư cách một thằng đàn ông.

HIỂU VỀ SỰ NHỤC NHÃ

Lý do một phần cho việc tại sao nên xem danh dự là một đặc tính của nam tính hơn là một tình trạng đơn thuần, việc quan tâm đến sự tôn trọng mà đồng bạn dành cho mình là dấu hiệu của sự trung thành và thể hiện cho sự gắn bó – “chúng ta” chứ không phải “chúng nó”. Điều này thể hiện ra sự tôn trọng. Hobbes viết rằng đàn ông tôn vinh lẫn nhau bằng cách học hỏi, cho lời khuyên và noi gương lẫn nhau. Quan tâm đến việc những thằng xung quang nghĩ gì về mình cho thấy sự tôn trọng. Và ngược lại – đéo quan tâm những thằng khác nghĩ gì về mình đây là sự đéo tôn trọng.

Trong một nhóm sinh tồn, sẽ là lợi thế quan trọng nếu giữ cho nhóm có được danh tiếng là mạnh mẽ, can trường và có nghề. Một thằng đàn ông đéo quan tâm đến danh tiếng của bản thân sẽ làm những người khác nghĩ rằng nhóm của nó cũng yếu. Không trọng danh dự và tệ hơn là đéo quan tâm đến danh dự là hai điều cực kỳ nguy hiểm cho một nhóm sinh tồn, bởi vì hai thứ này cho thấy sự yếu nhược – thứ mời gọi sự tấn công từ bên ngoài. Về mặt cá nhân, nếu mày thể hiện ra sự yếu nhược hay dễ khuất phục trong nhóm thì mày đang mời những thằng khác trèo lên đầu mày. Những vấn đề nghiêm trọng mà biểu hiện yếu nhược gây ra trên góc độ nhóm ở một mức độ nào đó, là do sự nhu nhược – một cách vô thức – quá mức của đàn ông. Cụm từ “ẻo lả” ở đây có thể hơi sai một tí, bởi vì chúng ta không nói về phụ nữ. Việc căm ghét thứ gọi là “nhu nhược” ở đây là sự lo lắng về địa vị đàn ông và những điểm yếu nguy hiểm. Sẽ chính xác hơn nếu bàn luận về sự nhục nhã dưới góc độ suy giảm nam tính và không trọng danh dự một cách phô trương.

Kém nam tính chỉ đơn giản là thiếu sức mạnh, dũng cảm và thông thạo.

Bởi vì sự nam tính và danh dự được tự nhiên xếp theo cấp bậc, nên tất cả đàn ông ở một góc độ nào đó sẽ kém nam tính hơn khi so với thằng có địa vị cao hơn. Sẽ luôn có thằng có địa vị cao hơn mày, nếu không ở nhóm mày thì ở nhóm khác, không ở điểm này thì điểm khác, không phải bây giờ thì sẽ là lúc khác. Đéo có thằng nào hoàn hảo cả, đéo có thằng nào mạnh nhất, can đảm nhất, thông minh nhất, thông thạo nhất – mặc dù sẽ có một số thằng ở mức tiệm cận với sự hoàn hảo về mặt nam tính. Nam tính ở mức độ hoàn hảo chỉ là một mơ ước thôi, đéo thể nào chạm tới được. Điều quan trọng cần làm là phải giỏi hơn, mạnh hơn, can đảm hơn, thành thạo hơn – để đạt được những vinh quang và danh dự cao hơn.

Một thằng mà có quá ít những đặc tính này, hay thiếu một trong những đặc tính này quá mức – là đối tượng mà không ai muốn trở thành, bởi vì bọn này kém xa so với tiêu chuẩn. Miễn là họ không bỏ qua lý tưởng hay tạo ra tiêu chuẩn nam tính mới, thì đàn ông thường sẽ giúp những người trong nhóm hay bộ lạc của họ – những người quá yếu về sức mạnh, sự can đảm và thông thạo. Những thằng có địa vị thấp nhất trong nhóm – ít nhất là trên lý thuyết- thường vẫn sẽ được tính là thành viên, trừ khi nó gây ra tội lớn như gây nguy hiểm cho nhóm hay bắt đầu trở thành gánh nặng cho nhóm. Đa số những thằng có địa vị cao sẽ không quá tàn nhẫn, và những thằng địa vị thấp sẽ không muốn mình quá tạ (bởi vì phụ thuộc vào người khác đồng nghĩa với việc mày phải phục tùng), nên những thằng không làm tốt vai trò của đàn ông thường sẽ tìm cách để khiến bản thân có ích hay ít nhất là chấp nhận được trong một nhóm đàn ông. Những thằng béo hài hước này, những thằng anh nuôi đi nấu cơm này, những thằng ở vị trí hậu cần làm công việc đảm bảo rằng mọi thứ đều sẵn sàng. Hầu như nhóm nào cũng sẽ có những thằng làm công việc ấy trong khi vẫn là một phần của danh dự nhóm.

Thiếu nam tính là một điều không ai mong muốn và dẫn đến kết quả là có địa vị thấp. Đàn ông sẽ bất chấp vượt lên sự thiếu nam tính, bởi vì thằng nào trong bản năng cũng muốn trở nên mạnh hơn, can đảm hơn và thông thạo hơn. Thiếu nam tính hiếm khi khơi dậy sự căm ghét hay tức giận trong một nhóm đàn ông, nó chỉ thường gây ra sự thất vọng mà thôi.

KHÔNG TRỌNG DANH DỰ MỘT CÁCH PHÔ TRƯƠNG

Thiếu nam tính bao gồm sự thử và thất bại. Thất bại là một phần của cố gắng, và mặc dù đàn ông thích sỉ nhục khiêu khích lẫn nhau, nhưng đéo có thằng nào đạt được thành tựu mà không trải qua vô số lần thất bại cả.

Đàn ông phân chia cấp bậc trong nhóm, mặc dù vị trí thống trị là thứ ai cũng muốn, nhưng nhóm hợp tác nào cũng cần phải có sự phục tùng. Nếu không có những thằng chịu nhún nhường, thì nhóm của mày sẽ toàn tù trưởng mà đéo có lấy một thằng thổ dân để làm theo lệnh. Danh dự là đặc tính quan tâm đến việc những thằng khác nghĩ gì về mình, cố gắng giành được sự tôn trọng của tụi nó và khẳng định bản thân để đạt được những vị trí cao trong nhóm.

Không trọng danh dự một cách phô trương không phải là sự thất bại về sức mạnh hay lòng dũng cảm. Những thằng này là những thằng dám trắng trợn xem thường sự tôn trọng từ những thằng đàn ông khác và xem thường sự tôn trọng dành cho những thằng ấy. Chúng ta thường gọi sự nhu nhược là việc chối bỏ quá mức sự phân chia cấp bậc của nam tính và những đặc tính nam tính. Nếu sự nam tính là một tôn giáo, thì những thằng khốn nạn này chính là lũ báng bổ đức tin. Không trọng danh dự chính là sự sỉ nhục đến những giá trị cốt lõi của một nhóm đàn ông. (TTMN: ví dụ là những thằng (thường hay lên mạng livestream) uốn éo, cho rằng đàn ông phải khóc, đánh phấn bôi son rồi đòi bẻ cong cả thế giới,.. đó chính là những thằng không tôn trọng và phá huỷ danh dự của đàn ông.)

Sự không tôn trọng danh dự một cách phô trương là sự xem thường công khai đối với danh tiếng về sức mạnh, lòng can đảm và thông thạo của một người trong bối cảnh một nhóm danh dự đa số là đàn ông.

Vào năm 1994, nhà xã hội học Michael Kimmel đã viết một bài luận có khẳng định mang tính khiêu khích rằng “định nghĩa văn hóa về nam tính của chúng ta được dựa trên sự kỳ thị đồng tính”. Ông ta tiếp tục làm rõ rằng “sự kỳ thị đồng tính” này có rất ít hoặc không có liên quan gì với các hành vi đồng tính hoặc nỗi sợ thực sự đối với người đồng tính. Ông viết rằng “Kỳ thị đồng tính là nỗi sợ bị những người đàn ông khác vạch trần, bị làm cho nhu nhược, bị nói rằng không đủ tốt, sợ bị nói rằng mình không phải là đàn ông thật sự. Và chúng ta sợ rằng những người đàn ông khác biết điều này”.

Vậy tại sao lại gọi là “kỳ thị đồng tính”?

Loại lo lắng về địa vị nam tính mà Kimmel đề cập này có liên quan đến cách mà đàn ông lần mò tìm cách chuyển hóa danh dự trong một nhóm đàn ông nhỏ sang một xã hội hiện đại và phức tạp với vô số những thông điệp khác nhau và nhóm đàn ông. Đây là nỗi sợ sự vô định. Trong một nhóm nhỏ và gắn kết, đàn ông sẽ biết vị trí mình ở đâu trong thứ bậc. Không có nơi nào để che giấu, vì vậy sẽ ít sự lo sợ bị bóc mẽ là giả dối hơn (xạo loz là bị gõ ngay chứ lừa được ai mà vạch trần), và giống như hệ thống xếp hạng thể thao cơ bản, đàn ông sẽ liên tục được kiểm tra bằng cách đối đầu với nhau và chống lại các thế lực bên ngoài.

Tao đã quan sát được điều này thông qua một vài lớp võ BJJ, nơi mà tất cả mọi người đều đấu tập với nhau. Đàn ông dễ dàng xác định được ai mạnh và ai yếu. Đéo có giấu diếm hay xạo lờ được đâu, dù ảnh đại diện facebook của mày trông có ngầu lòi thế nào cũng đéo có ý nghĩa gì, sẽ có thằng siết cổ chết mẹ mày. Mày sẽ phải lộ ra lớp vỏ thật sự của mày, đéo che giấu được, và mày sẽ tiến bộ hơn. Cách duy nhất để cải thiện được địa vị trong nhóm này là phải cố gắng nhiều hơn và trở nên giỏi hơn.

Sự không trọng danh dự một cách phô trương khá giống với việc mày vào lớp võ BJJ và kêu mọi người dừng tập để chiêm ngưỡng điệu nhảy dễ thương mày vừa học được trên tiktok vậy. Mấy thằng không trọng danh dự phô trương này thường gây sự chú ý bằng những thứ mà đàn ông đéo cho là quan trọng, hoặc cố gây chú ý sai chỗ và thời điểm.

Về cơ bản thì thứ này gây ra những vấn đề nguy hiểm cho đội nhóm. Bọn này thường để lộ ra sự yếu nhược và phục tùng ra bên ngoài bằng cách chối bỏ giá trị cốt lõi của nam tính (thường là sức mạnh và sự can đảm) một cách lố bịch và công khai. Trong ngôn ngữ hình thể con người (và các loài linh trưởng) thì tư thế, cử chỉ và ngữ điệu của con đực mà thể hiện ra sự khuất phục sẽ bị nhận biết đó là con đực kém cỏi, nhu nhược. Con người rất phức tạp, và khi bị dồn ép cực độ thì không phải lúc nào bọn nhu nhược cũng sẽ khuất phục như cách mà cơ thể nó cho dấu hiệu. Tuy vậy, sự khuất phục là thứ mà bọn nó thường biểu lộ ra ngoài.

Sự khuất phục này có tương quan với đồng tính nam (ở đây nghĩa là sự yếu nhược), và những vấn đề của đàn ông với đồng tính nam – hầu hết đều liên quan đến nhận thức về việc sẵn sàng khuất phục những thằng khác. Có những thằng cực kỳ khuất phục, cũng như vênh váo phô trương đáng khinh bỉ là người dị tính (xì trây). Kimmel là một ví dụ, lão già này là một thằng dị tính nhưng cổ tay của khứa thì trông nhỏ xíu và mỏng manh, điệu bộ thì ẻo lả và cách cư xử thì tởm lợm. Thằng già này dành cả cuộc đời để công khai chối bỏ những đặc tính nam tính và kiên trì hạ thấp những quy tắc danh dự của đàn ông. Tao đéo cần phải chửi nó. Nếu dựa trên quan điểm của nó thì những giá trị này đéo có gì xấu cả, và tao chắc rằng nó rất tự hào về những gì nó làm. Thằng này chính là một minh chứng tuyệt vời cho những thằng dị tính nhưng lại chối bỏ giá trị của sức mạnh, lòng dũng cảm, sự thông thạo và danh dự.

Những thằng lố bịch nào mà đi chối bỏ giá trị của danh dự nhóm thì rõ ràng là những thằng không thể tin tưởng được trong những trường hợp khẩn cấp. Chối bỏ danh dự – đồng nghĩa với đéo trung thành. Một thằng mà không những từ chối cố gắng để mạnh hơn, dũng cảm và có ích hơn, mà còn khoe ra cái ngu này – thì nó là một điểm yếu chí mạng cho nhóm. Những thằng này làm đồng đội trở nên dễ tổn thương và hèn nhát hơn. Tụi này đổ lên nhóm của nó một sự nhục nhã kinh tởm và dẫn đường cho những sự nguy hiểm bởi vì công khai phô bày sự yếu đuối và hèn nhát thì khác đéo gì đưa đít ra để mời kẻ thù tới đâm?

Đây là lý do tại sao những thằng đàn ông thành công, mạnh mẽ và có danh dự trong nhóm thường xua đuổi và tránh xa lũ này. Đội nhóm sẽ có được sức mạnh và đoàn kết bằng cách xua đuổi lũ nhu nhược ra khỏi nhóm. Nhóm cần phải thể hiện quan điểm rằng “tụi tao đéo dung thứ và chào đón những thằng như mày ở đây”.

Việc tránh xa những thằng đồng tính và trông giống đồng tính thường được biện minh là do thần thánh hay quy luật tự nhiên. Đây là điều khiến đàn ông có trách nhiệm phải phán xét những người trong bộ tộc của họ. Khi đàn ông chối bỏ lũ nhu nhược, thì họ cũng đang từ chối sự yếu đuối, thải bỏ nó và làm sạch bản thân họ khỏi thứ dơ bẩn đó.

Trong những xã hội dung túng cho sự nhu nhược, thì lũ đồng bóng bán nam bán nữ sẽ được trao cho vai trò quan trọng. Thầy đồng của thổ dân da đỏ là ví dụ, họ không được coi là đàn ông hay đàn bà. Thường thì họ là đàn ông, họ ăn mặc khác biệt so với đàn ông bình thường và họ thường làm những công việc của phụ nữ trong làng. Những người này được coi là nắm giữ vai trò ở giữa đàn ông và đàn bà. Những thái giám ở Ấn Độ cũng là ví dụ điển hình cho bọn chối bỏ danh dự  (hoặc là phi nhị giới (không phải nam cũng chẳng phải nữ) – nếu mày thích dùng cách gọi của bọn nữ quyền), chúng bỏ qua danh dự của đàn ông, bọn này sẽ được chấp nhận trong xã hội nếu bọn chúng chấp nhận vai trò giới tính đặc biệt và tồn tại cách biệt khỏi những người đàn ông bình thường.

Danh dự là một khái niệm rất quyền lực, bởi vì nó gắn liền với mong muốn cơ bản nhất của đàn ông – chứng minh giá trị bản thân đối với tập thể, rằng mình là hàng hiếm chứ không phải là của nợ. Phụ nữ có thang giá trị tách biệt so với đàn ông, họ không có dính dáng gì tới sức mạnh, sự can đảm hay thông thạo gì cả. Đàn ông kém cỏi ở một khía cạnh nào đó hay bị tàn tật cũng có thể tạo ra giá trị thông qua nhiều cách. Nhiều thằng đàn ông quan tâm đến thể diện của bản thân, họ muốn người khác nhìn vào và thấy được sức mạnh, sự can trường và hữu ích của họ, bởi vì đây là những đặc tính quan trọng cho vai trò đàn ông và cả sự tồn vong của họ trong suốt bề dài lịch sử. Trong chiến tranh hay tình huống ngàn cân treo sợi tóc, đây là những đặc tính quan trọng cơ bản nhất, tất cả những đặc tính khác chỉ là phụ liệu thôi.

Trong thời bình, cơ hội chứng tỏ những đặc tính quan trọng của đàn ông bị giảm đi và định nghĩa về danh dự cũng mở rộng hơn. Nhưng đàn ông vẫn cố gắng để chứng minh với những thằng khác rằng mình xứng đáng và phù hợp để là một phần của nhóm – một thành viên hữu ích cho “chúng ta”. Khi không còn phải chiến đấu hay đi săn nhiều nữa, đàn ông sẽ cố tăng giá trị bản thân với nhau bằng cách chứng tỏ mình là người tốt hay công dân tốt trong bộ tộc. Họ cố chứng tỏ rằng mình là đàn ông tốt. Đạt được và duy trì danh tiếng rằng mình là một thằng đàn ông tốt cũng tương tự với danh dự, bởi vì đây là một cách khác để tăng giá trị bản thân và cho những thằng khác trong nhóm thấy. Trọng danh dự là một đặc tính cho thấy sự trung thành với nhóm, nó mở rộng một cách tự nhiên để bao gồm các minh chứng khác về lòng trung thành với các giá trị của nhóm – từ việc ca tụng các vị thần của bộ lạc một cách tôn kính đến “đứng lên vì điều đúng” theo các quy tắc đạo đức của nhóm.

Tuy nhiên, danh dự là gốc rễ của việc chứng minh cho những thằng khác thấy là mày làm tốt vai trò của một thằng đàn ông, và làm tốt vai trò đầu tiên của đàn ông ngoài rìa vành đai – bảo vệ. Chứng minh rằng mày là thằng đàn ông tốt chỉ là một phần nhỏ – tương đương với cái chồi non thôi. Làm đàn ông tốt có liên quan tới danh dự, nhưng nó không phải là gốc rễ của danh dự. Mối quan tâm trước tiên của đàn ông chúng ta là những thằng khác nghĩ gì về mình bởi vì đàn ông luôn dựa vào nhau để sinh tồn. Danh dự là vượt qua được tự nhiên và những thằng đàn ông khác, là sống sót và trở nên thịnh vượng, là được sống trong nó – đây là những điều khiến cho danh dự có thứ nhiệt huyết sục sôi, nó thu hút đàn ông theo đuổi và giữ cho họ tránh xa khỏi sự ô nhục.